làm vợ bác sĩ tập 24
Tiền chu cấp mà chồng bác sĩ gửi cho con hàng tháng. Một mặt tung bằng chứng là vậy nhưng mới đây CĐM lại tiếp tục phẫn nộ khi lộ đoạn tin nhắn chồng Bác sĩ hăm dọa, mua sẵn dao. Thậm chí là sẵn sàng "hành sự" cả vợ con nếu bị dồn đến đường cùng.
Làm Vợ Bác Sĩ. 7.8/10. 540.5K. Tác giả: Lạt Tiêu. Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Sủng. Nguồn: (Internet) Trạng thái: Full. Trong tình yêu mỗi người điều có những biểu đạt khác nhau, Có người dùng cách yêu chiều cũng có người dùng hành động trái người lại,
VOV.VN -Kết quả giám định ADN cho thấy thi thể lực lượng chức năng Trung Quốc tìm được chính là vợ bác sĩ Hải (hung thủ). Chiều 25/10, Đại tá Nông Minh Đức, Phó Giám đốc Công an tỉnh Cao Bằng thông tin, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh đã nhận được kết quả giám định ADN thi
Làm vợ bác sĩ. Đức Cống Tháng Hai 23, 2022. 6 9 minutes read. Bạn đang xem: Làm vợ bác sĩ Tại Website xmccomplex.com.vn. "Chuyện này…". Cô y tá kia nhìn Đỗ Hoàng Ngân với vẻ khó xử: "Xin lỗi, người nhà bệnh nhân, tôi… tôi chỉ là bác sĩ thực tập vừa mới đến bệnh viện
Khởi tố bác sĩ đánh vợ sảy thai 03:40 - 13/11/2013. Bệnh viện đa khoa T.Ư Cần Thơ đã kiểm điểm bác sĩ Ly trước tập thể, và bác sĩ này đã thừa nhận hành vi hành hạ vợ của mình. Bệnh viện đa khoa T.Ư Cần Thơ đã ra quyết định kỷ luật cảnh cáo bác sĩ Ly, đồng
mengapa seorang usia lansia harus memperbanyak amalan ibadah. Đều là những tấm ảnh của cô và Dương Dương ở Pháp........ Trong mỗi tấm ảnh, những nụ cười đều vô cùng rạng rỡ. Cô cầm tay Dương Dương, đi khắp các phố lớn ngõ nhỏ ở Pháp. Trong đó, có nhiều tấm ảnh lại làm cho Hoàng Ngân không kìm được tuôn nước mắt. Trong đống ảnh đó, trên nhất là gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Cao Dương Thành, có lẽ là do bị chụp ảnh, cho nên mặt anh rõ ràng không tự nhiên. Mà sau lưng anh là một con sông dài cong cong, trên mặt sông náo nhiệt lạ thường...... Thuyền lớn thuyền nhỏ trôi chảy qua, trên thuyền là những gương mặt với nụ cười rạng rỡ của hành khách. Còn Hoàng Ngân, trong khung cảnh của dòng sông phía sau lưng anh, tìm thấy bóng hình của mình và Dương Dương...... Ở phía ngược sáng với máy ảnh, vẻ mặt của mẹ con cô lại nhìn được rõ ràng như vậy!! Mà cô, chưa bao giờ gặp người đàn ông này ở Pháp!! Cho nên........... Bốn năm nay, cô và Dương Dương từ trước đến giờ đều sống trong thế giới của anh sao?! Vì, xuân hạ thu đông, trong bức ảnh của mỗi mùa, đều có bóng hình của cả ba người họ...... Chỉ là không ở cùng một cảnh, không ở cùng một chỗ, hình như cũng không ở cùng một không gian......... Chỉ là cô và Dương Dương không biết mà thôi!! Xem hết những tấm ảnh trong cặp tài liệu, tâm tư Hoàng Ngân hoàn toàn rối bời. Trong lòng, đầy ắp sự cảm động......... Càng nhiều hơn là ngờ vực, là không hiểu! Sự tồn tại của những tấm ảnh này có phải có thể nói lên rằng người đàn ông này từ trước đến nay đều có lòng đối với mình. Đúng vậy! Cho dù không có những tấm ảnh này, Hoàng Ngân vẫn có thể cảm nhận được rõ tâm tư của anh đối với mình...... Trong lòng anh vẫn có cô! Hơn nữa, tình cảm đó, cô tin chắc rằng sẽ không ít hơn tình cảm của cô dành cho anh! Nhưng...... Tại sao anh lại chưa bao giờ muốn dành cho cô một lời hứa về những chuyện tương lai? Cho dù là ly hôn rồi, cũng chưa bao giờ nói muốn ở cùng cô, thậm chí, một câu yêu thương cũng không có! Mà sự thân mật giữa họ....... Dường như chỉ duy trì bằng tình yêu đơn thuần!! Nhưng, những điều này không liên quan đến tình yêu trong sáng đơn thuần đó, càng không liên quan đến tương lai...... Anh rốt cuộc làm sao vậy? Hoàng Ngân bỗng trở nên mơ hồ. Cho đến khi nghe thấy tiếng cửa kính phòng tắm mở ra, Hoàng Ngân mới vội vàng đóng ổ F lại, giả vờ vẽ tranh. Cao Dương Thành lại không nói gì nhiều, xốc chăn, không ngại ngần nằm xuống bên cạnh Hoàng Ngân, ngồi nửa người, tay theo thói quen ôm lấy eo thon nhỏ của Hoàng Ngân, mắt nhìn lên màn hình máy tính “Làm như thế nào rồi?” “Mới một lúc không xong được.” Hoàng Ngân hơi chột dạ. Cao Dương Thành ngước mắt lên nhìn đồng hồ thạch anh “Cho em một tiếng nữa, trước khi trời sáng, nhất định phải ngủ.” Thái độ cứng cỏi của anh, không để cho Hoàng Ngân phản bác lại. Hoàng Ngân cũng chỉ còn cách gật đầu đồng ý. Sau đó một tiếng, Cao Dương Thành không những không giục cô, thậm chí còn đề ra các ý kiến cho bản phác thảo của cô với mắt nhìn khách quan vô cùng chuyên nghiệp, còn đưa cho cô rất nhiều ý kiến về mặt thiết kế với thân phận đồng nghiệp. Thái độ anh rất chuyên tâm, nghiêm túc. Cuối cùng, dưới sự đồng tâm hiệp lực của cả hai người, cuối cùng bản thảo cũng hoàn thành mỹ mãn. Vừa tròn một tiếng đồng hồ! “Tốt quá rồi.....” Hoàng Ngân thư giãn gân cốt, thực sự vẫn hơi mệt một chút. “Cảm ơn.” Cô cảm ơn Cao Dương Thành. “Đi rửa mặt, rồi ngủ!” Cao Dương Thành vỗ vỗ hông cô, muốn cô nhanh chóng đi ngủ. “Ừ, được!” Hoàng Ngân chui ra khỏi chăn, vào phòng rửa mặt Hoàng Ngân nằm trên giường, ngủ bên cạnh là người đàn ông mà cô từng thầm thương trộm nhớ. Cảm giác này...... Thật kỳ diệu! Hình như những giấc mơ đẹp trước đây đã trở thành hiện thực, khiến cho người ta loạn trí, khó có thể tin được. Bàn tay ấm áp chủa anh, theo bản năng đặt lên vòng eo thon nhỏ của Hoàng Ngân. Nghiêng người ngủ, lông mi đen dày rũ xuống, hình thành một bóng đen mờ mờ, chóp mũi cao như được thợ điêu khắc, đôi môi gợi cảm...... Anh lúc này khiến cho Hoàng Ngân có chút điên loạn. Giấc mơ đẹp như thế này, Hoàng Ngân sợ rằng chớp mắt một cái là sẽ tan biến. Cô cũng làm theo anh, nằm nghiêng người đối diện anh. Gối đầu lên khuỷu tay, hai mắt nhìn anh trước mặt, không chớp mắt. “Dương Thành......” Cô đột nhiên gọi anh. “Ừ......” Cao Dương Thành giọng trầm. Một lúc lâu sau mới nhập nhèm mở mắt. Có thể nhìn ra, anh hình như buồn ngủ thật rồi. Nhưng nghe thấy Hoàng Ngân gọi anh, anh vẫn cố gắng mở mắt ra một lúc, hỏi cô. “Sao thế?” Khóe môi Hoàng Ngân cười nhạt, chớp chớp mắt, như làn sóng gợn nhẹ qua mắt, rồi nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của cô hỏi anh “Chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ cùng tôi sống như thế này hết đời sao?” Điều này......... Hình như có tiết mục cưỡng hôn! Tuy Hoàng Ngân biết không đúng thời điểm, cũng không sâu sắc. Ừ, dù sao người ta cũng vừa ly hôn không lâu. Vẻ mặt ngạc nhiên, khiến ánh mắt sâu lắng của Cao Dương Thành sáng lên. Tay lớn ôm vào eo của Hoàng Ngân, ngày càng siết chặt. Rất lâu.... Lúc Hoàng Ngân tưởng anh sẽ không trả lời nữa, thì lại nghe thấy một câu trả lời trầm lắng “Anh vẫn đang cố gắng......” Sau đó, dùng một ít lực, ôm chặt Hoàng Ngân vào lòng ngực. Anh chống nhẹ cằm lên đỉnh đầu Hoàng Ngân, mát xa nhẹ da đầu Hoàng Ngân, ngứa ngứa, tê tê, không hiểu sao lại có một sức hấp dẫn kỳ lạ khiến cô yên tâm. Cũng giống như những lời nói mà anh vừa nói. Tuy Hoàng Ngân nghe không hiểu, nhưng vẫn là không hiểu tại sao lại khiến cô yên lòng. Được anh mát xa, Hoàng Ngân không chịu được liền bật cười. Tay nhỏ nhắn như muốn phản kháng đẩy cằm của anh ra, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. “Có phải anh còn chuyện gì vẫn mãi giấu tôi không?” “Ừ.” Cao Dương Thành gật đầu, thành thật trả lời. Kéo tay cô xuống, tiếp tục mát xa đầu cho cô. Thái độ thành khẩn của anh lại khiến cho Hoàng Ngân không biết nói gì. Cô che miệng “Bác sĩ Cao, anh cũng không cần phải thành khẩn quá đâu?” “Anh không muốn lừa em.........” Cao Dương Thành bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hoàng Ngân, yêu chiều đem bàn tay để giữa hai cánh môi gặm cắn. Lòng Hoàng Ngân có chút rung động. Cảm giác này, dường như được quay về những năm tháng trước đây...... “Nhưng tôi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh.” Hoàng Ngân hơi động đậy. Cao Dương Thành hơi cau mày “Anh sẽ cố gắng trả lời hết những câu có thể trả lời được, còn những câu hỏi không thể trả lời..........” Anh lắc đầu “Anh có thể lựa chọn im lặng.” “Được thôi!” Hoàng Ngân không gò ép. “Hỏi đi.” Cũng đúng! Mấy năm nay, xảy ra nhiều chuyện như thế này, giữa họ kiểu gì cũng cần một cơ hội để hiểu nhau. “Tại sao anh đột nhiên lại bỏ nghề y sang kinh doanh.” Câu hỏi này đã luẩn quẩn trong đầu Hoàng Ngân từ rất rất lâu rồi. “Nếu anh nói là mẹ anh ép, em có tin không?” Cao Dương Thành làm theo tư thế của cô, gối đầu lên tay nằm đối diện cô, tay còn lại chạm nhẽ vào mũi của cô, cong mi cười hỏi cô. “Đương nhiên không tin!!” Hoàng Ngân vẽ ra trước ngực một chữ X to đùng “Tôi tin mẹ anh sẽ ép anh, nhưng tôi tin anh sẽ không để bà ấy ép anh vô duyên vô cớ! Trừ khi, bà ấy đã nắm trong tay điểm yếu của anh! Còn nữa, hôm đó tôi nghe được những lời anh nói với mẹ, tôi đoán, bốn năm nay anh đã rất cố gắng phấn đấu trong kinh doanh, thực ra....chỉ là để bảo vệ thực lực của mình, làm suy yếu thế lực của mẹ anh, từ đó......bảo vệ tôi và Dương Dương, đúng không? Cho nên, anh thật ra từ trước đến nay vẫn vì tôi và Dương Dương mà từ bỏ ước mơ làm bác sĩ của anh, có đúng không?” Hoàng Ngân cố hỏi anh. Thấy bộ dạng nghiêm túc của cô, Cao Dương Thành không chịu nổi liền bật cười nhẹ. “Cười cũng không có tác dụng gì đâu! Ngài Cao, mời anh trả lời thẳng vấn đề, không được đổi chủ đề! Ngoài ra, nhớ lấy lời anh vừa nói với tôi, anh nói anh không muốn lừa tôi! Bây giờ câu trả lời chỉ có hai, một là đúng’, hai là không đúng’! mời anh trả lời thành thật nhất! Đúng hay không đúng!!” “Sợ em rồi!” Cao Dương Thành ôm Hoàng Ngân vào lòng “Giống như Đường Tăng vậy, lải nhải mãi, không định ngủ à?” “Ngài Cao, anh bây giờ không dám đối diện trả lời câu hỏi của tôi sao?” Hoàng Ngân nhìn anh với ánh mắt căng thẳng “Chuyển chủ đề đồng nghĩa với im lặng, im lặng đồng nghĩa với thừa nhận!” “..........” Người phụ nữa này!! “Cho nên, anh thật sự là vì tôi và Dương Dương nên mới.....” Suy nghĩ này thực ra đã hiện lên trong đầu Hoàng Ngân vô số lần, nhưng...... Cô không dám thừa nhận! Cũng không muốn thừa nhận!! Bác sĩ là một nghề thiêng liêng, đối với người đàn ông này nó có nghĩa là gì, cô vẫn rõ hơn bất kì ai khác! “Em đừng nghĩ linh tinh, anh cũng không chỉ vì riêng cô và Dương Dương! Hơn nữa, cuộc sống bây giờ của anh thật sự rất tốt, tất cả mọi thứ đều tốt!” Cao Dương Thành vỗ về cô Bàn tay lớn vỗ nhẹ vào lưng cô, trấn an tâm trạng áy náy của cô. Tay Hoàng Ngân cầm phải vạt áo choàng tắm của anh, trong lòng xấu hổ tới mức khó chịu không yên. Bốn năm trước anh vì cứu con trai, không chút do dự quyết cưới một người phụ nữ mà anh không yêu, mới hình thành ra một cuộc hôn nhân thê thảm như bây giờ. Sau đó lại vì muốn bảo vệ cô và con trai, lại dứt khoát từ bỏ ước mơ mà anh theo đuổi hơn 20 năm nay....... Vì cô và con, người đàn ông này đều không chút do dự gạt bỏ hết ước mơ và hạnh phúc của cả đời......... Thậm chí, Hoàng Ngân nhớ đến lần lưỡng lự của anh năm đó, bất lực, do dự, đến cuối cùng vẫn dứt khoát kiên quyết!! Còn cô thì sao? Cô đã làm được những gì? Bốn năm sau mới quay về, cô vẫn giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện, còn đối đầu với anh?! “Bác sỹ Cao, anh vẫn sẽ làm bác sỹ chứ?” Hoàng Ngân ngước đầu, vẻ mặt khao khát nhìn anh. Cô mong anh có thể quay về với ước mơ....... Cho dù là vì anh, hay là vì cô. Sự kì vọng từ sâu trong đáy mắt trong sáng, khiến cho Cao Dương Thành có chút rung động. Nhưng anh vẫn lắc đầu “Anh không chắc.” “Không chắc......” Ánh mắt Hoàng Ngân sáng ngời, hưng phấn hét lên “Không chắc là còn hy vọng rồi?! Bác sỹ Cao chắc chắn sẽ có ngày mặc áo blouse, đúng chứ?” Tâm trạng cô còn phân khích hơn anh. “Áo blouse?” Cao Dương Thành nhanh chóng cau mày. Cảm thấy được, người phụ nữ này phấn khích như vậy, đơn thuần chỉ là bởi vì..... chiếc áo blouse!! “Bác sỹ Cao, giá trị bản thân bây giờ của anh cao không?” Bỗng nhiên Hoàng Ngân lại hỏi. Hình như là chuyển chủ đề. Không đầu không đuôi, tâm tư vẫn rất hưng phấn. “Ừ?” Cao Dương Thành vẫn hơi khó hiểu “Sao vậy?” “Có thể mua một bệnh viện không?” “.....” Hóa ra, suy nghĩ cô vẫn đang ở chủ đề trước. Nhưng, lời đề nghị này, thật sự không tồi! Có lẽ, anh thật sự có thể suy nghĩ xây dựng một bệnh viện, làm chủ đầu tư, cũng không phải dựa dẫm vào ai. “Tôi vẫn còn một câu hỏi muốn hỏi anh.....” Hoàng Ngân thật sự biến mình thành mười vạn câu hỏi vì sao. “Nói.” “Có phải anh bị bệnh không?” Cô nhìn anh với chút lo lắng. “Bị bệnh?”
Mười một giờ đêm. Hoàng Ngân vừa kết thúc công việc làm thêm, đang quay trở về bệnh viện. Khi cô đi ngang qua lối vào phòng cấp cứu trên đường đến khu nội trú, cô bỗng nghe thấy tiếng còi xe cứu thương không ngừng vang lên. “Mau lên! Lại là tai nạn giao thông liên hoàn!” “Bảo phòng phẫu thuật chuẩn bị máu đi!” Hoàng Ngân chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy Cao Dương Thành trong đám người đang bận rộn kia. Vẫn là chiếc áo blouse sạch sẽ tinh tươm, tượng trưng cho nghề nghiệp mẫu mực của anh. Anh đứng bên cạnh giường cấp cứu, đầu cúi thấp, mau chân mau tay kiểm tra mức độ tổn thương cho người bệnh đang có ý thức mơ hồ nằm trên giường. “Nắm tay lại!” Anh đang cố gắng giao tiếp với người bị thương, Ánh đèn mờ nhạt nhẹ nhàng chiếu xuống, từng đốm sáng nhỏ vụn rọi vào gương mặt anh khiến đường nét góc cạnh trông càng thêm rắn rỏi, tuấn tú hơn vào giây phút này. “Nắm tay lại!” “Có nghe thấy lời tôi nói không? Tiếp tục nắm chặt một chút, nắm chặt, nắm chặt!” Dường như người bị thương trên giường cũng đã có phản ứng, cố gắng lặp đi lặp lại hành động nắm chặt tay, rồi lại tiếp tục nắm chặt theo như lời anh nói. Ngay giờ phút này, Hoàng Ngân có thể nhìn thấy sự vui sướng lấp lánh tỏa ra từ đáy mắt anh, thậm chí bên trong còn ẩn chứa cả niềm hi vọng. “Thùy Sam, đưa bệnh nhân này đi chụp CT sọ não!” “Vâng, bác sĩ Cao!” Dương Tử Sam vội đẩy bệnh nhân tới phòng chụp CT. Một người bị thương khác được đẩy tới, sau khi chăm chú xem hết ảnh chụp CT sọ não của bệnh nhân, anh đưa ra chỉ thị “Có khối máu tụ trong não, phải lập tức tiến hành phẫu thuật!” Sau đó, anh và các bác sĩ, y tá đẩy bệnh nhân vào thang máy giữa hành lang rồi biến mất trước mắt Hoàng Ngân. Anh đã đi nhưng cũng để lại từng cơn rung động đang dần dần lan tỏa trong lòng Hoàng Ngân… Cô xoay người, đi về phía khu bệnh nhân nội trú. Đã từng, Đỗ Hoàng Ngân cô đã từng được một Cao Dương Thành đẹp trai như thế chăm sóc. Khi đó, anh giống như Dương Thùy Sam hiện tại, vẫn chỉ là một bác sĩ thực tập còn học trong trường. Trong đêm, anh gặp phải tai nạn giao thông cần điều trị gấp, còn Đỗ Hoàng Ngân chính là bệnh nhân duy nhất trong tai nạn xe được đưa vào đây. Thật ra, cô bị thương không nặng nhưng giáo sư Lâm - thầy hướng dẫn của Cao Dương Thành lại cho cô làm đủ loại kiểm tra, khi nhìn thấy viện phí, Hoàng Ngân không khỏi rầu rĩ. “Hơn hai triệu bảy?” Ăn thịt người ta à! Hoàng Ngân ngồi trong phòng cấp cứu tỏ vẻ nghiêm trọng kháng nghị, cuối cùng, cô đặt biên lai của bệnh viện lên bàn “Bác sĩ, tôi không làm mấy thứ kiểm tra thu phí này đâu, hãy cho tôi làm mấy loại không thu phí ấy!” “Cô thật sự không làm mấy kiểm tra này sao?” Ông giáo sư hỏi lại cô. “Không làm!” Hoàng Ngân gật đầu một cách chắc nịch. “Vậy được rồi. Cô gái trẻ, nếu cô thật sự không muốn làm thì tôi cũng không ép cô!” Ông giáo sư khẽ trả lời, liếc bác sĩ thực tập phía sau lưng mình một cái “Dương Thành, em đo nhiệt độ cho cô gái này đi, bắt mạch, kiểm tra nhịp tim nữa.” “Vâng thưa giáo sư!” Giáo sư Lâm căn dặn xong thì đi ra ngoài, bận bịu khám gấp cho bệnh nhân khác. Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Ngân và Cao Dương Thành. Cao Dương Thành đưa nhiệt kế cho cô “Kẹp nó dưới nách!” Giọng anh rất dễ nghe. Đây chính là ấn tượng đầu tiên của cô về anh. Cô ngoan ngoãn giơ tay nhận nhiệt kế, ngước mắt lên nhìn thiếu niên đối diện. Người này có bề ngoài điển trai, còn để lộ ra một chút tĩnh mịch đầy lạnh lùng khiến người khác khó lòng tiếp cận. Nhưng bù lại, đẹp trai số dzách! Đây chính là ấn tượng thứ hai của Hoàng Ngân đối với anh. Kết quả đo nhiệt kế là “Không bị sốt.” “Cô lên giường nằm đi!” Anh lại yêu cầu Hoàng Ngân. Hoàng Ngân cũng không suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn trèo lên giường và nằm xuống. Anh cầm ống nghe, ngồi xuống cạnh giường cô. “Đỗ Hoàng Ngân!” Anh nhìn bệnh án của Hoàng Ngân, gọi tên cô một lần. “Sao?” Hoàng Ngân khó hiểu chớp mắt vài cái, nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ, đồng thời cảm thấy gương mắt tuấn tú kia không hiểu sao lại ửng hồng đầy ngây ngô. Anh ấy sao thế nhỉ? “Tay của tôi phải dò vào trong quần áo của cô.” “...” Mặt Hoàng Ngân bỗng đỏ bừng. Chuyện gì thế này! Nhưng dù cho lời này có chút táo bạo, Hoàng Ngân vẫn nhanh chóng ổn định tâm trạng. “Tận bên trong sao?” Hoàng Ngân ra vẻ bình tĩnh, hỏi lại anh. “Bên trong cô mặc loại quần áo gì?” “...” Tất nhiên là áo ngực rồi! Dường như Cao Dương Thành đã nhận ra mình lỡ lời nên xấu hổ ho khan một tiếng rồi sửa đúng “Chính là thứ bên ngoài... cái kia.” Mặt của anh càng đỏ hơn. “Đồ giữ ấm.” Đây rõ ràng là lần đầu tiên họ gặp nhau nhưng thứ bọn họ thảo luận có phải hơi quá rồi không... “Đồ giữ ấm quá dày. Tôi… Phải kề sát mới nghe được.” “Không nghe không được à?” Hoàng Ngân đau khổ dùng gương mặt đỏ rực hỏi lại anh. Cô đường đường là hoàng hoa khuê nữ, cũng biết thẹn thùng mà! “Vậy phải tốn tiền!” Cao Dương Thành trả lời đúng sự thật. Hoàng Ngân cắn răng, nhắm chặt mắt “Vậy anh tới đây đi!” Dáng vẻ của cô như thể đang anh dũng hi sinh, không tiếc bất kỳ giá nào, chỉ thiếu không vén quần áo lên nữa thôi. “...” Bác sĩ trẻ chợt thấy cạn lời. Rõ ràng chỉ là khám bệnh thôi mà tại sao cô ấy lại giống như người vợ bị kẻ gian làm nhục thế! Anh nhẹ nhàng điều chỉnh lại cảm xúc của mình một chút rồi lúc này mới giơ tay… Chậm rãi dò xét vào từ dưới vạt áo của cô. Bàn tay lạnh buốt của anh vừa chạm vào da thịt ấm áp của Hoàng Ngân thì cả hai người đồng thời cứng đờ, mặt mũi không khỏi đỏ bừng.
Cơn mưa trút xuống như nghiêng trời lệch đất, bao trùm cả thành phố trong một tấm màn màu xám xịt, đè nén khiến con người ta không sao thở nổi. Trên nền đất trống trải và tiêu điều có một chiếc xe đa dụng màu đen đang đỗ, cách mũi xe không xa có một người phụ nữ lạnh lùng nhưng quý phái đang cầm ô đứng ở đó, khí thế áp đảo, mà đối diện với bà ta là một cô gái còn rất trẻ. Cô gái kia không che ô, chỉ đứng giữa màn mưa, ngửa đầu, cứng cỏi giữ tình thế giằng co với người phụ nữ ấy. "Đỗ Hoàng Ngân, cô tự nghĩ cho kĩ, thứ nghiệt chủng này, sống hay chết đây?" Giọng nói bà ta lạnh nhạt như vọng ra từ hầm băng, không hề có một chút ấm áp nào. "Mẹ, đứa bé này cũng là huyết mạch của nhà họ Cao, mẹ không thể đối xử với nó như vậy được!!" Đỗ Hoàng Ngân vẫn cố gắng thuyết phục người phụ nữ trước mặt mình. Hai tay cô che chở cho vùng bụng đã hơi nhô lên của mình, nhưng chưa từng cảm thấy có giờ khắc nào lạnh lẽo và bất lực như giây phút này. "Xí!" Bà Cao, Ôn Thuần Như, phỉ nhổ một tiếng đầy khinh bỉ "Một con điếm cũng xứng đáng sinh con cho nhà họ Cao ư?" "Con không phải điếm!" Đỗ Hoàng Ngân gào rát họng, mắt đỏ vằn tơ máu, cố chấp thét lên trong màn mưa. "Mẹ cô là điếm, cô cũng chẳng tốt đẹp hơn được!!" "Mẹ con không phải điếm! Mẹ con không phải!" Ôn Thuần Như cười lạnh đầy khinh miệt "Đỗ Hoàng Ngân, thứ nghiệt chủng này chỉ có một kết cục, ấy chính là - chết! Không chết ngay trong bụng cô thì cũng chết ở bệnh viện, tôi tuyệt đối không để cho nó nhìn thấy ánh mặt trời của thế giới này!" Bước chân của Hoàng Ngân lảo đảo, cô vội vàng lùi về sau, hoảng sợ trừng mắt nhìn người phụ nữ tàn nhẫn trước mặt "Bà là thứ ác quỷ!!" Đúng vậy! Thứ ác quỷ ăn thịt người không nhả xương như bà ta, đến cả con trai mình cũng có thể đối phó được, có gì mà không làm nổi chứ? "Nếu như cô không chịu bỏ nó đi, vậy thì cũng không sao! Tôi cứ để cô mang thai đủ mười tháng, cho cô với nó thương yêu nhau trong mười tháng, đợi đến ngày nó ra đời... Tôi cũng phải cho cô tận mắt nhìn xem nó tắt thở một cách từ từ, từ từ như thế nào..." "Đừng mà, đừng mà..." Hoàng Ngân không kiềm chế được bản thân mà lắc đầu hét ầm lên, hốc mắt đã được phủ một tầng hơi nước do quá hoảng sợ "Sao bà có thể đối xử với nó như thế, nó là cháu bà, là cháu ruột của bà..." "Bà già điên này!!" Hoàng Ngân nghiến răng nghiến lợi, nhưng đột nhiên, trong tay cô có thêm một con dao phẫu thuật. Ngay sau đó, không đợi tất cả mọi người kịp phản ứng, cô đã hung ác giơ tay lên, cắm thẳng con dao phẫu thuật sắc nhọn trong tay vào vùng bụng trái của mình... "A——" Tiếng thét như xé ruột xé gan đó rạch ngang bầu trời xám xịt. Máu tươi trào ra từ bụng cô, chảy thẳng xuống đất, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. "Đau quá..." Đỗ Hoàng Ngân nằm giữa vũng máu, mặt mũi trắng bệch không còn một chút sức sống nào. Nhìn cô chảy máu đầm đìa, Ôn Thuần Như cuối cùng đã nhếch môi tỏ ý vừa lòng. "Đỗ Hoàng Ngân, nếu như không cút khỏi thành phố S, vậy thì thứ đàn bà ti tiện như cô cũng sẽ có kết cục giống với nghiệt chủng trong bụng cô thôi, tự thu xếp cho ổn thỏa đi!!" Ôn Thuần Như đi rồi. Trong cơn mưa xối xả, Đỗ Hoàng Ngân nằm trên nền đất, ý thức mơ hồ sờ được điện thoại trong túi áo mình. "Cứu... cứu em, Vũ Đạt, cứu con em với..." ... Bốn năm sau, tại công ty thiết kế nội thất Hòa Phát, thành phố A. "Cuối cùng cũng có thể tan ca rồi." Đỗ Hoàng Ngân đấm đấm lên bả vai mỏi nhừ của mình, bắt đầu thu dọn bàn làm việc, chuẩn bị để tan ca. "Hoàng Ngân, nóng lòng đợi tan ca thế, đi thăm con trai à?" Đồng nghiệp Lý San hỏi cô. "Đúng vậy!" Đỗ Hoàng Ngân cười tươi roi rói, gương mặt tràn ngập ánh sáng hạnh phúc không thể che giấu nổi "Tôi đi trước nhé! Tạm biệt." Cô vẫy vẫy tay chào một tiếng rồi vội vã tan làm, chạy thẳng tới bệnh viện. "Xem ra đợt này bệnh tình của thằng bé Dương Dương ổn định hơn kha khá rồi đấy." Lý San nhìn theo bóng dáng Đỗ Hoàng Ngân, vui mừng cảm thán một câu. "Làm sao cô biết?" Đồng nghiệp Lưu Mai cũng tò mò ghé lại gần. "Khà! Nhìn tâm trạng cô ấy kìa, gương mặt kia chính là biểu đồ bệnh tình của Dương Dương mà, sức khỏe Dương Dương có ổn hay không đều viết hết lên mặt cô ấy rồi!" "Nói cũng đúng." Đồng nghiệp Lưu Mai gật gật đầu "Hoàng Ngân cũng phải chịu nhiều áp lực lắm đấy, một mình làm mẹ đơn thân thì thôi, cô xem, sao đứa bé đáng yêu thế kia lại bị máu trắng chứ! Hầy, cứ làm hóa trị mãi như thế, thằng bé chịu không nổi mà kinh tế gia đình cô ấy cũng không gánh được đâu!" "Ừ, chúng ta cũng chỉ có thể cầu cho hai mẹ con cô ấy nhanh chóng tìm được tủy sống phù hợp thôi." ... Bệnh viện tuyến ba Vinmec. Hoàng Ngân vội vã chen vào thang máy đã chật kín người, ấn nút lên tầng số mười. Thang máy khởi động, mỗi một tầng đều có người lên lên xuống xuống, vật vã mới tới được tầng mười, Đỗ Hoàng Ngân vội vàng lách mình ra khỏi thang máy, đi về phía phòng bệnh 1023. Đẩy cửa phòng bệnh ra, bên trong trống rỗng, không thấy bóng dáng bé nhỏ của con trai cô đâu. Hoàng Ngân quýnh quáng lên, ra khỏi cửa tiện tay túm lấy một y tá đúng lúc đi ngang qua phòng bệnh của con trai cô mà hỏi dồn dập "Cô y tá, con trai tôi đâu rồi? Cô có nhìn thấy con trai tôi không?"
làm vợ bác sĩ tập 24